(
Giacmotuoiteen.cow.vn)- Câu chuyện "Cho tôi xin 1 vé đi về tuổi thơ" của Nguyễn Nhật Ánh đã được mọi người xem và đánh giá là 1 tác phẩm hay và có ý nghĩa . Chỉ nghe qua Tên của cuốn sách đã làm cho đọc giả cảm thấy thích và tò mò ..... nào cùng đọc vài dòng nếu muốn xem đủ hãy dowload ebook bên dưới:
[center]
[You must be registered and logged in to see this link.] Một ngày, tôi chợt nhận thấy cuộc sống thật là buồn chán và tẻ nhạt.
Năm đó tôi tám tuổi.
Sau này, tôi cũng nhiều lần thấy cuộc sống đáng chán khi thi
trượt ở tuổi mười lăm, thất tình ở tuổi hăm bốn, thất nghiệp ở tuổi ba
mươi ba và gặt hái mọi thành công ở tuổi bốn mươi.
Nhưng tám tuổi có cái buồn chán của tuổi lên tám.
Đó là cái ngày không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ rằng cuộc sống không có gì để mà chờ đợi nữa.
Rất nhiều năm về sau, tôi được biết các triết gia và các nhà
thần học vẫn đang loay hoay đi tìm ý nghĩa của cuộc sống và tới Tết Ma
Rốc họ cũng chưa chắc đã tìm ra.
Nhưng năm tôi tám tuổi, tôi đã thấy cuộc sống chả có gì mới mẻ để khám phá.
Vẫn ánh mặt trời đó chiếu rọi mỗi ngày. Vẫn bức màn đen đó
buông xuống mỗi đêm. Trên mái nhà và trên các cành lá sau vườn, gió vẫn
than thở giọng của gió. Chim vẫn hót giọng của chim. Dế ri ri giọng dế,
gà quang quác giọng gà. Nói tóm lại, cuộc sống thật là cũ kỹ.
Cuộc sống của tôi còn cũ kỹ hơn nữa. Mỗi đêm, trước khi đi
ngủ, tôi đã biết tỏng ngày mai những sự kiện gì sẽ diễn ra trong cuộc
đời tôi.
Tôi kể ra nhé: Sáng, tôi phải cố hết sức để thức dậy trong khi
tôi vẫn còn muốn ngủ tiếp. Tất nhiên là trước đó tôi vẫn giả vờ ngủ mê
mặc cho mẹ tôi kêu khản cả giọng rồi lay lay người tôi, nhưng dĩ nhiên
tôi vẫn trơ ra như khúc gỗ cho đến khi mẹ tôi cù vào lòng bàn chân tôi.
Khi đặt chân xuống đất rồi, tôi phải đi đánh răng rửa mặt, tóm lại là
làm vệ sinh buổi sáng trước khi bị ấn vào bàn ăn để uể oải nhai chóp
chép một thứ gì đó thường là không hợp khẩu vị. Mẹ tôi luôn luôn quan
tâm đến sức khỏe và cụ thể hoá mối quan tâm của mình bằng cách bắt tôi
(và cả nhà) ăn những món ăn có nhiều chất dinh dưỡng trong khi tôi chỉ
khoái xực những món mà bà cho rằng chẳng bổ béo gì, như mì gói chẳng
hạn.
Quan tâm đến sức khoẻ là điều tốt, và càng lớn tuổi mối quan
tâm đó càng tỏ ra đúng đắn. Chẳng ai dám nói quan tâm như vậy là điều
không tốt. Tôi cũng thế thôi. Khi tôi trưởng thành, có nhà báo phỏng
vấn tôi, rằng giữa sức khoẻ, tình yêu và tiền bạc, ông quan tâm điều gì
nhất? Lúc đầu tôi nói nhiều về tình yêu, về sau tôi nói nhiều hơn về
sức khoẻ. Tôi phớt lờ tiền bạc, mặc dù tôi nhận thấy đó là một bất
công: tiền bạc chưa bao giờ được con con người ta thừa nhận là mối quan
tâm hàng đầu dù tiền bạc ngày nào cũng chạy đi mua quà tặng cho tình
yêu và thuốc men cho sức khoẻ.
Nhưng thôi, đó là chuyện của người lớn - chuyện sau này. Còn
tôi, lúc tám tuổi, tôi chỉ nhớ là tôi không thích ăn những món bổ
dưỡng. Nhưng tất nhiên là tôi vẫn buộc phải ăn, dù là ăn trong miễn
cưỡng và lười nhác, và đó là lý dó mẹ tôi luôn than thở về tôi.
Ăn xong phần ăn buổi sáng (chả sung sướng gì), tôi vội vàng
truy lùng sách vở để nhét vào cặp, nhặt lên đầu tivi một quyển, trên
đầu tủ lạnh một quyển khác và moi từ dưới đống chăn gối một quyển khác
nữa, dĩ nhiên bao giờ cũng thiếu một món gì đó, rồi ba chân bốn cẳng
chạy vù ra khỏi nhà.
Trường gần nhà nên tôi đi bộ, nhưng thực tế thì tôi chưa bao
giờ được thưởng thức thú đi bộ tới trường. Tôi toàn phải chạy. Vì tôi
luôn luôn dậy trễ, luôn luôn làm vệ sinh trễ, luôn luôn ăn sáng trễ và
mất rất nhiều thì giờ để thu gom tập vở cho một buổi học. Về chuyện
này, ba tôi bảo: "Con à, hồi bằng tuổi con, bao giờ ba cũng xếp gọn
gàng tập vở vào cặp trước khi đi ngủ, như vậy sáng hôm sau chỉ việc ôm
cặp ra khỏi nhà!". Nhưng hồi ba tôi bằng tuổi tôi thì tôi đâu có mặt
trên cõi đời để kiểm tra những gì ông nói, bởi khi tôi bằng tuổi ba tôi
bây giờ chắc chắn tôi cũng sẽ lặp lại với con tôi những điều ông nói
với tôi - chuyện xếp tập vở trước khi đi ngủ và hàng đống những chuyện
khác nữa, những chuyện mà tôi không hề làm. Chà, với những chuyện như
thế này, bạn đừng bao giờ đòi hỏi phải chứng minh. Đôi khi vì một lý do
nào đó mà chúng ta buộc phải bịa chuyện. Chúng ta cứ lặp lại mãi câu
chuyện bịa đó cho đến một ngày chúng ta không nhớ có thật là chúng ta
bịa nó ra hay không, rồi sau đó một thời gian nữa nếu cứ tiếp tục lặp
lại câu chuyện đó nhiều lần thì chúng ta sẽ tin là nó có thật. Thậm chí
còn hơn cả niềm tin thông thường, đó là niềm tin vô điều kiện, gần như
là sự xác tín. Như các nhà toán học tin vào định đề Euclide hay các tín
đồ Thiên Chúa tin vào sự sống lại của Jesus.
Ôi, nhưng đó cũng lại là những vấn đề của người lớn.
Tôi kể tiếp câu chuyện của tôi hồi tám tuổi.
Như vậy, ra khỏi nhà một lát thì tôi tới trường.
Trong lớp tôi luôn luôn ngồi ở bàn chót. Ngồi bàn chót thì tha
hồ tán gẫu, cãi cọ, cấu véo hay giở đủ trò nghịch ngợm mà không sợ bị
cô giáo phát hiện, nhưng điều hấp dẫn nhất ở vị trí tối tăm đó là ít
khi bị kêu lên bảng trả bài.
Điều đó có quy luật của nó. Bạn nhớ lại đi, có phải bạn có rất
nhiều bạn bè, yêu quí rất nhiều người nhưng không phải lúc noà bạn cũng
nhớ tới họ. Bộ nhớ chúng ta quá nhỏ để chứa cùng lúc nhiều khuôn mặt
hay nhiều cái tên, chỉ khi nào nhìn thấy người đó ngoài phố hay bắt gặp
cái tên đó trong một mẩu tin trên báo chẳng hạn thì chúng ta mới chợt
nhớ ra và cảm động thốt lên “Ôi, đã lâu lắm mình không gặp nó. Năm
ngoái mình kẹt tiền, nó có cho mình vay năm trăm ngàn!”.
...............................
=====>>>> [b]Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em - [i]NGUYỄN NHẬT ÁNH
Dowload bên dưới:
[][]
Thành Cường sưu tầm