Giấc Mơ Tuổi Teen
Chào mừng bạn đến với diễn đàn "Giấc mơ tuổi teen" cùng chia sẽ , giao lưu , thảo luận ...... Bạn hãy đăng nhập để tham gia diễn đàn ...
Giấc Mơ Tuổi Teen
Chào mừng bạn đến với diễn đàn "Giấc mơ tuổi teen" cùng chia sẽ , giao lưu , thảo luận ...... Bạn hãy đăng nhập để tham gia diễn đàn ...
Giấc Mơ Tuổi Teen
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Giấc Mơ Tuổi Teen


 

 Gió và...tình yêu...

Go down 
Tác giảThông điệp
Kiwi18111991
Super Moderator
Super Moderator
Kiwi18111991


Nữ Tổng số bài gửi : 203
Ngày tham gia : 28/01/2010
Tuổi : 33
Công việc/Sở thích : lắng nghe và trò chuyện
Đến từ : nơi bình yên trở lại...
Vàng : 5706

Gió và...tình yêu... Empty
07032010
Bài gửiGió và...tình yêu...

Gió và Mưa...


[You must be registered and logged in to see this link.]

Ở một nơi kia, có một ngọn Gió được sinh ra, Gió kia được vi vu, tung tăng bay lượn thoả thích khắp nơi, ngọn Gió mát mẻ lướt đến đâu cỏ cây reo vui đến đó, dường như mọi vật đều đung đưa trước Gió, nhưng Gió lướt tới rồi lại dửng dưng lướt đi, dường như không có gì có thể níu kéo, giữ Gió lại, Gió trở nên lạc loài từ lúc nào.

Rồi một lúc bất chợt trên đường đi của mình Gió bắt gặp những hạt Mưa tí tách rơi ướt đẫm khắp nơi, lần đầu tiên Gió biết đến một cơn Mưa, dù cơn Mưa có vẻ buồn bã cô độc nhưng Gió lại rất thích Mưa, và cuối cùng Gió quyết định kéo Mưa về mình và Mưa không thể từ chối ngọn Gió lãng mạng kia, kể từ đó Gió và Mưa luôn bên cạnh nhau, trong lành và hài hòa.

Nhưng trên thế gian này đâu phải có chỉ riêng Gió và Mưa, có quá nhiều thứ có thể tách Mưa và Gió ra, thứ e ngại nhất có thể tách họ ra không phải là điều gì xa xôi mà đến từ trong chính họ nhưng giờ họ vẫn vui vẻ, gắn kết bên nhau.

Mưa luôn muốn giữ Gió mãi mãi bên mình không bao giờ chia lìa nhưng đâu hay rằng ngọn Gió kia lại là một ngọn Gió vô tâm, Gió thì có đứng yên một chỗ được bao giờ. Điều gì đến đã đến, mỗi lúc mỗi lúc Mưa lại chứng kiến ngày càng nhiều sự vô tâm của Gió, điều này khiến cho Mưa vô cùng thất vọng.

Gió kia đã vô tâm còn Mưa thì lại vốn là một cơn Mưa vô tình và Mưa lại trở về đúng sự vô tình của mình. Gió và Mưa không còn êm đềm như trước nữa, không còn những hạt Mưa dịu mát, sáng trong lớt phớt trong Gió nữa, mà thay vào đó là từng hạt Mưa lạnh lẽo, nhạt nhòa rơi rớt thấu buốt.

Những hạt Mưa vô tình vẫn cứ rơi, điều này khiến Gió vô cùng đau khổ. Dù Mưa đã vô tình nhưng vẫn luôn hi vọng sẽ có sự thay đổi từ Gió nhưng... đã không có, Gió vẫn cứ bình thản vô tâm một cách lạnh lùng.

Và rồi điều gì đến lại sẽ đến, sự vô tình của Mưa đã vô tình đẩy sự vô tâm của Gió lên đến cực điểm, và Gió biết chắc rằng phía trên những làn Mưa kia chính là Ánh Nắng ấm áp.

Biết trước được sự tuyệt tình của Gió, trong những giờ phút cuối cùng của tuyệt vọng cơn Mưa rào rạt như trút nước không ngớt. Vẫn quang cảnh ảm đạm, những làn Mưa vẫn bình lặng rào rạt rơi nhưng quang cảnh đã có ít nhiều sự thay đổi vì cuối cùng Gió đã bắt đầu thổi mạnh, thổi mạnh hơn bình thường rất nhiều... Mưa đã bị Gió đẩy đi và những đám mây đen u ám đã trôi xa...

Với sự ra đi của Mưa, Ánh Nắng ấm áp chan hoà bắt đầu tỏa xuống, không còn cái giá lạnh của vô tình. Nhưng Gió có biết được rằng bản chất thật của Nắng kia, Gió có biết được rằng mình có thể đẩy Mưa đi một cách dễ dàng nhưng Gió có bao giờ đẩy được Nắng không?

Ấm áp, chan hoà chỉ luôn là khúc dạo đầu. Ở dưới Ánh Nắng chói chang Gió cảm thấy chán nản, mệt mỏi vô cùng và rồi dường như không còn tung tăng lướt đi được nữa, ngọn Gió giờ chỉ còn chập chờn trong vô vọng tìm về quá khứ...

Khi ở bên Mưa, Gió vẫn luôn được chính là Gió, cuối cùng Gió quyết định rời Nắng, cố gắng lướt đi tìm Mưa nhưng Gió đâu biết rằng cơn Mưa kia đã tan bến từ bao giờ. Ở đâu cũng chỉ có một màu Nắng tan vào hư vô.

Tại sao vậy "Mưa đau thì Gió cũng đau", Gió biết điều đó tại sao Gió vẫn muốn làm vậy? Phải chăng đó là số phận... "Không ai có thể giữ được Gió... Gió luôn phải cô đơn một mình..." Tôi cũng tin là thế. Và tôi cũng vẫn tin rằng người tôi yêu sẽ luôn cảm nhận được tình yêu của tôi, cho dù cuộc sống có ra sao, cho dù chúng tôi có được ở bên nhau hay không? Cho dù... Cho dù sao đi nữa...


Gió và Lá...

[You must be registered and logged in to see this link.]


Gió ví mình như một chàng lãng tử, rong ruổi khắp nơi chả bao giờ biết mệt mỏi. Thế nhưng người ta nói rằng lãng tử khó qua ải mỹ nhân.

Một ngày, gió gặp Lá. Lá thật sinh đẹp lộng lẫy duới bộ áo màu xanh lục, Lá có một thân hình mềm mại thuớt tha không thể nào cuỡng lại đuợc. Gió thích Lá, Gió quấn quít quanh Lá, đem lại cho Lá sự mát mẻ sảng khoái. Lá duờng như cũng thích Gió lắm. Mỗi lần gặp Gió, Lá đung đưa mình lắc lư như chào đón Gió, lá phát ra những âm thanh xào xạc rất khẽ, như khẽ nói với Gió: "em thích anh".

Cứ như thế, thần tình yêu lúc nào đã mĩm cuời với Gió và lén bắn cho Gió 1 mũi tên, mũi tên của tình yêu. Gió yêu Lá, yêu Lá lúc nào không biết nữa, chỉ biết là đã yêu Lá. Gió muốn cùng Lá tung tăng đi khắp nơi, sống vui vẻ tận huởng hết vẻ đẹp của thế gian này. Rất nhiều lần Gió rủ Lá cùng đi với mình lắm, Lá vẫn tỏ vẻ rất thích nhưng chẳng bao giờ đồng ý.

Rồi cũng có một ngày Gió nhận ra rằng, Lá chỉ thích mình. Vì Lá chỉ yêu Cây mà thôi. Cuộc đời Lá từ khi sinh ra đã gắn liền với Cây rồi, Lá không thể nào tử bỏ Cây để theo Gió. Vì thế Lá chẳng thể nào yêu Gió được đâu, đó là định mệnh của Lá. Dù cho Gió có cố lay lá thế nào, tình cảm của Lá dành cho Cây vẫn không đổi.

Lá vẫn không chịu rời bỏ Cây, vẫn cố bám chặt lấy Cây, vì Cây là tình yêu, là sinh mạng của Lá. Gió dần nhận ra điều đó, Gió không thể níu kéo tình yêu của mình mãi được, vì nếu cứ làm thế Gió sẽ cuớp đi mạng sống của Lá mất. Gió buồn bã, xuôi tay, để mặc cho mình tự do lang thang. Giờ Gió mới thấy mình không thật sự hạnh phúc như mình đã tuởng.

Rong ruổi khắp mọi nẻo đuờng, mệt mỏi, chán nán, Gió lại tìm về thăm Lá. Lá của Gió đâu rùi nhỉ? Gió quanh quẩn tìm mãi, tìm mãi mới thấy Lá, Lá khác quá, Gió chưa bao giờ nghĩ Lá sẽ như thế. Lá không còn ở với tình yêu của mình nữa. Lá nằm duới kia, không phải là trên Cây mà là duới đất. Lá khoác trên mình bộ áo vàng úa, thân mình của Lá loang lỗ, xơ xác như tình yêu vỡ nát của mình đã dành cho Cây.

Lá chết vì Cây chẳng bao giờ yêu Lá hơn một năm cả, mỗi mùa Cây đều trút Lá đi để thay Lá mới giống như người ta thay đổi tình yêu vậy. Gió buồn, Gió đau lòng lắm nhưng Gió chẳng bao giờ lên tiếng đuợc vì Gió bao giờ có hình hài cụ thể nào đâu.

Gió cảm thấy lòng bực bội, oi bức, Gió nhận ra mình đang từ từ tan biến bốc hơi đi. Gió dần biến thành Mây, Mây buồn, Mây chẳng chịu đi, cứ đứng mãi ngắm Lá. Mây thấy mình nặng trĩu, mệt mõi, xám xịt vì tình yêu của mình. Những giọt Mưa rơi xuống xuyên qua Lá, thấm đẫm vào làn da tàn úa của Lá. Và đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng Gió xuất hiện với hình hài của Mây, của Mưa.

Tiếng mưa rơi xuống chạm vào Lá vào đất tí tách cũng là lời của Gió gửi đến Lá: "Gió yêu Lá". Gió chỉ có một lần để nói với Lá, Gió chỉ có một lần duy nhất trong đời để chứng minh mình yêu Lá. Mưa thấm đẫm vào đất , Gió chết, cũng như tình yêu của Gió dành cho Lá chết đi khi Lá không còn nữa! Phải chăng tình yêu là định mệnh?


Gió và Ngọn Cỏ...

[You must be registered and logged in to see this link.]

Cỏ đem lòng thương một ngọn Gió và qua bao nhiêu chuyện xảy ra, đến một ngày, Cỏ nhận ra trong mắt Gió đã có hình bóng của Cỏ.

Cỏ sung sướng nhưng vốn cỏ là một người nhút nhát và luôn che giấu tình cảm của bản thân, vì vậy Cỏ không giám thể hiện tình cảm với Gió, Cỏ luôn đẩy xa Gió ra khỏi mình, và Gió đã không thể hiểu được Cỏ, Gió nghĩ Cỏ ghét mình. Cỏ đau lòng nhưng sự kém cỏi trong Cỏ đã khiến Cỏ thành một kẻ dại khờ mà ai cũng không thể hiểu nổi.

Rồi thời gian trôi qua... Cỏ gặp lại Gió. Gió không còn đối xử với Cỏ như trước kia, phải chăng trong Gió đã không còn hình bóng của Cỏ? Gió tránh Cỏ, Gió ngại điều gì đó ở Cỏ, Gió vẫn nhẹ nhàng khi tiếp xúc với Cỏ, mơn man như muốn nói điều gì đó với Cỏ, nhưng Gió không nói.

Cỏ đau lòng nhưng sự ngang ngạnh khiến Cỏ chẳng bao giờ nói lên một câu mà Cỏ đã muốn nói với Gió từ rất lâu, ngọn Cỏ kia phải chăng đã làm tổn thương Gió quá nhiều?

Cho đến một ngày, Cỏ mới giật mình khi biết rằng: Gió phải ra đi, sự hối hận chứa đầy trong Cỏ, Cỏ cầu mong Gió sẽ ở lại và sự tuyệt vọng đã đến đỉnh điểm, khi Cỏ biết tin : Gió đã thật sự ra đi, Cỏ đã khóc, khóc rất nhiều. Vào ngày Gió ra đi, không một lời chào tạm biệt, Cỏ đã biết trước ngày này sẽ đến nhưng tuyệt nhiên không hề nghĩ nó lại đến nhanh như thế, thời gian Cỏ được ở bên Gió chỉ có vậy thôi sao? Nó đã kết thúc rồi sao?

Cỏ sẽ không được ở bên gió nữa? Cỏ hối hận, hối hận vì khi Gió đến, Cỏ đã đẩy gió ra. Vậy phải chăng từ đầu đừng nên biết đến nhau, giờ sẽ không phải ân hận. Rồi Cỏ nhìn Gió, trong ánh mắt của Gió với Cỏ, có gì đó luyến tiếc, có gì đó trách móc, phải chăng đây là những tổn thương Cỏ đã làm với Gió?

Từ đây Cỏ và Gió sẽ thật sự xa nhau, không còn ở bên nhau, không còn những kỉ niệm đẹp Gió đã mang đến cho Cỏ. Và Cỏ lại khóc, Cỏ muốn giữ Gió lại , Cỏ muốn thay đổi, Cỏ không thể chấp nhận thực tại, Gió đi rồi thì nơi đây còn ý nghĩa gì nữa, nhưng Cỏ lại bất lực, điều đó khiến Cỏ lại càng tuyệt vọng.

Cỏ muốn nói với Gió, một câu thôi, một câu Cỏ đã muốn nói với Gió từ lâu: "Em yêu anh lắm... Em muốn ôm chặt lấy anh không để anh đi đâu nữa hết..." Cỏ sẽ nguyện đi theo Gió, vẽ hình của Gió, đung đưa theo Gió, cho dù Gió không còn đoái hoài đến Cỏ, Cỏ mong Gió được hạnh phúc, cho dù ngắm nhìn Gió vui vẻ, Cỏ cũng đã mãn nguyện.

Đã có người cho rằng, Gió ra đi là vì Cỏ, nếu vậy Cỏ sẽ không thể tha thứ cho bản thân. Giờ chỉ cần Gió cho Cỏ biết rằng: trong Gió vẫn còn hình bóng của Cỏ thì Cỏ sẽ không bao giờ bỏ lỡ một lần nữa, không bao giờ để mình phải hối hận, Cỏ sẽ nói với Gió, sẽ ôm lấy Gió, sẽ không để Gió ra đi...

Cỏ vẫn mang một hoài bão lớn lao so với thân hình nhỏ bé, yếu ớt, nhưng dù gì cũng không thể khiến Cỏ từ bỏ khát vọng của mình, khát vọng được ôm trọn Gió trong lòng... Cỏ sẽ không để Gió đi nữa.

Giờ Cỏ phải làm gì đây? làm được gì cho Gió bây giờ, liệu trong Gió có còn hình bóng của Cỏ? Cỏ biết mình đã sai, Cỏ sẽ không sai nữa, chỉ cần Gió còn cho Cỏ một cơ hội, Cỏ nhất định sẽ không bỏ lỡ một lần nào nữa...

Gió vẫn thầm cảm ơn Cỏ. Chính nhờ Cỏ mà Gió biết ý nghĩa tồn tại của mình. Gió vẫn thổi, nhưng không còn cảm thấy trống rỗng như trước, vì Gió biết, ít ra còn có Cỏ luôn biết đến sự tồn tại của Gió...

Gió vẫn cứ là Gió… Gió tự do quá... khiến cho không ai có thể giữ được Gió... và cũng khiến cho Gió không nắm giữ được ai... Gió cô đơn... vì Gió phải luôn thổi... Gió phải ra đi...


Sưu tầm...
Về Đầu Trang Go down
Share this post on: reddit

Gió và...tình yêu... :: Comments

No Comment.
 

Gió và...tình yêu...

Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Giấc Mơ Tuổi Teen :: Tư Vấn & Bàn Luận :: -‘๑’- 360º -‘๑’ :: Viết Blog-
Chuyển đến